Author: charlycho
Editor: wyx
ĐẠI KẾT CỤC – TRUNG
“Dừng tay!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ. Tuy nhiên, hai chữ “dừng tay” kia không phải dùng tiếng Cao Ly để nói, mà là Hán ngữ.
Giọng nói nọ tuy rằng không lớn, nhưng tựa như sét đánh rần trời, khiến cho Ngô Thế Huân chợt mở choàng hai mắt.
Yên Sơn Quân nghe thấy vậy liền khẽ nhíu mày, quay đầu ngựa lại.
Lũ cung thủ bên cạnh hắn cũng tức khắc xoay người, hơn chục mũi tên nhọn hoắt đều đồng loạt chĩa về phía kẻ mới tới.
Một thiếu niên mặc huyền bào đơn độc xuất hiện từ dưới chân núi, từng bước đi tới, gió lớn thổi bay y sam của hắn, để lộ ra dáng người rắn rỏi, cao lớn như cây thông.
Ngô Thế Huân hé miệng, nhưng lại không thốt nên được lời nào.
Hoàng Tử Thao tiến lại gần bọn họ mặc cho rừng mũi tên vẫn đang nhắm về phía mình kia, thẳng cho đến khi chỉ còn cách nhau chừng một trượng mới dừng bước. Ánh mắt của hắn đảo qua một lượt đám cung thủ đang bày trận chờ địch, rồi cuối cùng lưu lại trên mặt Yên Sơn Quân.
Yên Sơn Quân khẽ nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Hoàng Tử Thao nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu tiếng Cao Ly của các ngươi.”
Yên Sơn Quân ngập ngừng một lúc, rồi dùng Hán ngữ nói: “Ta hỏi ngươi là ai.”
“Ngươi hỏi ta là ai?” Hoàng Tử Thao nói, “Ta mới muốn hỏi ngươi là ai đó! Ngươi là ai a?”
Yên Sơn Quân không ngờ kẻ này lại dám to gan nói chuyện với mình như vậy, không khỏi nghẹn họng sửng sốt.
“Chủ thượng, kẻ này chính là nam tử người Hán mà Thế tử đem lòng mến mộ.” Lý Huyền Thạch khẽ bẩm, “Thuộc hạ mấy tháng trước đã từng đối đầu với hắn một lần, võ công của hắn rất cao cường, có thể lấy một địch mười, chủ thượng nên cẩn thận.”
Yên Sơn Quân giật mình, rồi không khỏi cười lạnh: “A, ta còn tưởng nam nhân có thể làm cho Ngô Thế Huân lúc nào cũng mắt cao hơn đầu chết mê chết mệt là một anh hùng tài giỏi đến cỡ nào, hoá ra chỉ là một tiểu tử ngốc đần đần độn độn thế này.”
“Ngươi xem ta là tiểu tử ngốc, ta lại thấy ngươi là đại ngu xuẩn đó!” Hoàng Tử Thao nhướn lông mày, “Ngươi ăn gan hùm ở đâu mà dám bắt cóc Thế tử Cao Ly của các ngươi đem đến đây?”
Yên Sơn Quân cười lạnh nói: “Thế tử Cao Ly mà ngươi đang nhìn đây, rất nhanh thôi sẽ vùi mình dưới hẻm núi sâu vạn trượng, đến lúc đó bản quân mới có thể trở thành vị vua chân chính của Cao Ly!”
“Dựa vào ngươi sao?” Hoàng Tử Thao nhìn hắn chòng chọc, vẻ mặt khinh thường, “Cái gì mà bản quân bản quân, ngươi bộ dạng một chút cũng không giống với Vua Cao Ly, ngược lại trông chả khác gì mấy tay thái giám trước đây ta nhìn thấy trong cung, vốn liếng bấy nhiêu thôi mà cũng đòi chiếm đoạt vương vị, ta thấy ngươi chắc là chán sống rồi đi?”
Yên Sơn Quân tức giận đến mặt mày tái xanh, nghiến răng khẽ gầm: “Tiểu tử! Kẻ chán sống e là ngươi đấy! Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngươi liền vạn tiễn xuyên tâm!”
Mắt thấy Yên Sơn Quân bị chọc giận, hơn chục mũi tên nhọn hoắt đang kéo căng trên dây cung, Ngô Thế Huân chợt phẫn nộ nói: “Ngươi tới đây làm gì? Đi mau! Không được can hệ đến ta!”
Mục quang Hoàng Tử Thao thoáng động, nhìn về phía Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân quay sang nói với Yên Sơn Quân: “Yên Sơn Quân, xin ngươi hãy thả hắn ra. Hắn không liên quan gì đến chuyện của Cao Ly chúng ta, ta ngay bây giờ có thể nhảy xuống vách núi cho ngươi toại nguyện, nhưng ngươi tuyệt đối không được làm khó hắn!”
Yên Sơn Quân cười khẩy một tiếng, mắt loé lên một tia lạnh lùng: “Cho đôi tình nhân các ngươi được chôn cùng một mồ, cũng xem như bản quân nể tình huynh đệ giữa chúng ta, ban cho ngươi một ân huệ cuối cùng.”
Nói xong, Yên Sơn Quân vung tay lên: “Bắt hắn lại!”
Mười mấy tên đao khách người Cao Ly cùng nhau xông lên, Hoàng Tử Thao trên tay không cầm vũ khí, mà hắn dường như cũng không phản kháng lại, chớp mắt đã bị đám đao khách nọ bắt được, đẩy đến bên cạnh Ngô Thế Huân.
Hoàng Tử Thao thở phào một hơi: “Hắn rốt cuộc cũng bắt ta sang đây.”
Thì ra hắn mới vừa rồi chọc giận Yên Sơn Quân đều là có chủ ý, để mình cũng bị đẩy đến bên vực? Ngô Thế Huân tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ta tới tìm ngươi.” Hoàng Tử Thao nhìn thẳng vào trong mắt Ngô Thế Huân, “Lúc ngươi rời đi, lá thư trên người chú bồ câu đưa tin kia rơi xuống đất, ta đọc không hiểu, phải đi tìm các thương nhân người Cao Ly ở Trường Bạch sơn dịch cho ta nghe, phát hiện ra ngươi gặp nguy hiểm, ta liền chạy đến đây.”
“Tìm ta để làm gì? Ngươi không nhớ ta là ai, mà sau này cũng không nhớ ra!” Ngô Thế Huân giận dữ nói. Nói xong, y lại quay sang Yên Sơn Quân: “Yên Sơn Quân, ngươi đừng vội hiểu lầm, ta cùng người này cũng không phải quan hệ quá mức thân mật gì, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, hơn nữa hắn hiện giờ mất đi trí nhớ, chúng ta đã sớm chẳng khác gì người dưng, ngươi mau thả hắn ra, chờ hắn trở về Hán địa rồi, cũng không can hệ gì tới Cao Ly chúng ta nữa!”
“Gặp dịp thì chơi gì chứ?” Hoàng Tử Thao nói xen vào, “Ta vẫn còn nhớ, một tháng trước có buổi tối nọ ngươi khóc, nói trước khi ta mất trí nhớ, chúng ta đã từng rất yêu nhau…”
“Ngươi cái tên ngu ngốc này!” Ngô Thế Huân giận dữ nói, “Trước khi ngươi mất trí nhớ giữa hai chúng ta chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, trên thực tế ta chỉ là tình cờ đi ngang qua sư môn nhà ngươi, thấy ngươi đẹp mắt cho nên mới bắt ngươi đem đi đùa giỡn mà thôi. Nếu như ngươi thật sự nhớ ra những chuyện trước đây ta đã làm với ngươi, nói không chừng sẽ hận không thể lập tức giết chết ta!”
“Đùa giỡn ta?” Hoàng Tử Thao nói, “Đùa giỡn ra sao? Không phải chỉ là ở trên giường đem ta đặt dưới thân thôi sao? Ta đã biết rồi, có gì ghê gớm cơ chứ? Ta không ngại. Nếu ngươi thích, muốn đùa giỡn thế nào thì cứ đùa giỡn thế đấy.”
Ngô Thế Huân cứng họng.
Hắn công khai nói ra chuyện chăn gối tư mật của bọn họ như vậy, cho dù lúc này bầu không khí cùng tình cảnh căng thẳng là thế, nhưng Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt. Y lẩm bẩm nói: “Ngươi tên ngu ngốc này, đại ngu ngốc, ta đang cứu mạng ngươi đấy a!”
“Ngươi mà chết, ta còn sống để làm gì.” Hoàng Tử Thao nhìn y, “Ta tuy không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng thế không có nghĩa là ta không thích ngươi, chỉ cần cứu được ngươi, ta cho dù có phải liều mạng cũng sẽ không hối tiếc.”
Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao, khiếp sợ cùng giận dữ trong mắt dần dần bay biến, thay vào đó là nhu tình thuần khiết khó dò.
“Thế nhưng ngươi không cứu được ta, hơn nữa lại còn vạ lây chính mình, đúng là tuyệt thế đại ngu ngốc mà.” Ngô Thế Huân lẩm bẩm nói, “Tuy nhiên có thể chết cùng với ngươi, ta thật ra cảm thấy vô cùng hạnh phúc…”
Hoàng Tử Thao bỗng vươn tay ôm chầm lấy Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân như lạc vào trong cõi mộng, muốn dang tay ra ôm lại hắn, nhưng hai tay y vẫn đang bị dây thừng trói chặt.
“Ai nói chúng ta phải chết? Đừng nhúc nhích, dựa vào ta.” Hoàng Tử Thao khẽ thầm thì bên tai Ngô Thế Huân, bàn tay luồn ra sau lưng y, bắt đầu lặng lẽ tháo dây thừng trên tay y ra.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Các ngươi tâm tình đã xong chưa?” Yên Sơn Quân từ trên cao nhìn xuống bọn họ, mất kiên nhẫn nói, “Nếu như muốn được nên duyên với tình nhân, thì mau cùng nhau nhảy xuống hoàng tuyền đi!”
Hoàng Tử Thao ngẩng đầu lên nhìn hắn, hốt nhiên cười: “Nếu như duyên phận của bọn ta là cùng nhau xuống hoàng tuyền, vậy mời Yên Sơn Quân đi trước mở đường cho bọn ta đi!”
Hắn vừa dứt lời, bên sườn núi đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, dường như có rất nhiều người đang rần rần xông lên từ phía bên kia núi, chấn động mạnh khiến cho thân núi ầm vang, tựa như thiên quân vạn mã đang nối đuôi nhau kéo tới, bao vây bọn họ.
Yên Sơn Quân mặt biến sắc, xoay đầu ngựa lại, nhìn về phía bên kia núi.
Trái tim Ngô Thế Huân đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng rồi đi kèm với tràng âm thanh vang dội kia, trên sơn lộ cuối cùng lại chỉ xuất hiện chừng năm sáu người. Dẫn đầu là một ông lão râu bạc, theo sau ông có vài nam tử trẻ tuổi, người thì cường tráng, người lại nhỏ gầy, tất cả đều mang dáng dấp của những thiếu niên mười mấy tuổi.
Ngô Thế Huân kinh ngạc: “Là mọi người?”
Người tới quả nhiên là sư phụ Văn Vân Chi của Hoàng Tử Thao ở Trường Bạch sơn, cùng với Lưu Đại Thước, Tôn Tam Tư và một đám đệ tử.
Yên Sơn Quân trông thấy bọn họ, liền lập tức cười to, liếc mắt sang nhìn Hoàng Tử Thao cười lạnh nói: “Chỉ với một đám hỗn tạp này thôi mà cũng đủ khiến cho ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn, đến gây sự với bản quân? Ngoài những kẻ ở đây, dưới trướng của bản quân còn có cả hàng ngàn cấm vệ quân đang đứng dưới chân núi chờ lệnh, bản quân chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi, là tất cả các ngươi sẽ chết không mồ chôn!”
Văn Vân Chi vuốt ve chòm râu, cao giọng nói: “Yên Sơn Quân, cấm vệ quân ở dưới núi của ngươi đã bị Tướng quân Thôi Trung Đức dẫn theo đoàn Phi Hổ bao vây rồi, trong chớp mắt đã bị đánh bại, hiện giờ thủ hạ của ngươi, bất quá chỉ có vài chục kẻ ở đây mà thôi.”
Biểu tình của Yên Sơn Quân chợt khựng lại.
Chấn động dưới chân núi càng lúc càng mạnh, thanh âm kêu la chém giết xen lẫn vào nhau gần như lay chuyển cả ngọn núi lớn. Sắc mặt Yên Sơn Quân trở nên trắng bệch.
Ngô Thế Huân không khỏi quay sang nhìn Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao mỉm cười với y, chìa tay ra nắm lấy tay y.
“Bọn chúng đông người, ta sợ nếu như tất cả bọn ta đều từ bên ngoài tấn công vào, sẽ không có ai bảo vệ ngươi. Cho nên ta mới cố ý làm cho Yên Sơn Quân bắt giữ mình, để nội ứng ngoại hợp, cứu ngươi ra.” Hoàng Tử Thao khẽ giọng nói xong, mặt lộ vẻ đắc ý, “Sao, đây chính là kế sách do ta nghĩ ra, rất lợi hại đúng không?”
Ngô Thế Huân siết chặt lấy tay hắn, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Lưu Đại Thước la to: “Yên Sơn Quân, ngươi đã cùng đường rồi, ngươi chắc không muốn phải chết trong đau đớn đi! Mau thả Thế tử cùng Hoàng sư huynh ra, biết đâu Thế tử có thể nể tình tha cho ngươi một mạng!”
“Không đời nào! Các ngươi chẳng qua chỉ đang cố làm ra vẻ, kể chuyện hù người mà thôi!” Yên Sơn Quân mắt ánh lên một tia lạnh như băng: “Thả bọn chúng ra? Ta lại muốn xem xem các ngươi có bản lĩnh đánh thắng được mấy chục thủ hạ của ta không đây!”
Nói xong, Yên Sơn Quân vung tay lên, hơn chục mũi tên ngay lập tức liền rời cung lao về phía bọn họ. Văn Vân Chi cùng đệ tử rút kiếm ra, thoáng cái đã chặn được những mũi tên sắc nhọn kia rơi xuống đất.
Bốc Tinh Hà xắn tay áo lên, bảo: “Lưu sư huynh, Tôn sư huynh, huynh đệ chúng ta cho dù lâu rồi chưa động chân động tay, nhưng đối phó với chục tên Cao Ly bổng tử này vẫn là dư sức nhỉ!”
Lưu Đại Thước quay đầu lại nói: “Này, cái gì bổng tử mới chả bổng tiếc, nói năng cẩn thận một chút, ngươi đừng quên Thế tử nhà chúng ta cũng là người Cao Ly đấy!”
Tôn Tam Tư cười nói: “Há chỉ là người Cao Ly, mà còn là sư tẩu tương lai của chúng ta nữa!”
Bốc Tinh Hà ha ha cười đáp: “Nói cũng phải, Hoàng sư huynh xuống núi một chuyến, không cưới được Công chúa nhưng lại rước về Thế tử Cao Ly, sư huynh coi như toại nguyện làm Phò mã rồi! Ha ha ha!”
Thanh âm của bọn họ quá lớn, truyền đến tận bên vách núi, Ngô Thế Huân nghe vậy mặt lập tức liền đỏ ửng, cúi gằm nắm chặt lấy tay của Hoàng Tử Thao.
Các đệ tử trong sư môn ở Trường Bạch sơn đều có võ công cao cường, ngay cả khi ít người, vẫn có thế lấy một địch ba. Nhưng cho dù vậy, bọn họ nhất thời vẫn khó có thể phá tan tầng tầng lớp lớp trở ngại của bọn thủ hạ Yên Sơn Quân. Hoàng Tử Thao nắm lấy tay Ngô Thế Huân, khẽ nói: “Đi theo ta, chúng ta cùng nhau chạy ra ngoài.”
Hoàng Tử Thao thuận tay cầm lấy sợi dây thừng vừa cởi xuống từ trên người Ngô Thế Huân, dùng làm roi dài quất thật mạnh, hai ba lần đã đánh cho vài tên đao khách người Cao Ly vừa xông lên phải lùi lại. Hắn vừa dắt Ngô Thế Huân, vừa tập trung tìm kiếm kẽ hở, toan phá vòng vây, hợp nhất cùng với mọi người ở trong sư môn, nhưng một bóng mờ chợt loé lên ngay trước mắt, kẻ nào đó đã chặn đường đi của bọn họ.
Hoàng Tử Thao khẽ giật mình, dừng bước nhìn nam tử Cao Ly để râu quai nón có thân hình cao lớn đang đứng đối diện.
Lý Huyền Thạch mỉm cười, nói: “Thân thủ của thiếu hiệp tuy rằng vẫn phi phàm như cũ, nhưng so với trước đây lại kém đi quá nhiều.”
Hoàng Tử Thao sửng sốt, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi là ai a? Ta chưa bao giờ gặp ngươi.”
Lý Huyền Thạch bỗng nhiên rút trường đao dắt bên hông ra, đao nhọn ở dưới ánh nắng mặt trời loé lên một tia chói mắt: “Lần đầu tiên gặp, kẻ hèn này vô cùng bội phục võ công của thiếu hiệp, tuy nhiên lần đó ta chưa kịp chuẩn bị, bất quá lần này, chúng ta cùng thỉnh giáo nhau một chút xem.”
Ngô Thế Huân chợt nói: “Tử Thao, ngươi phải cẩn thận. Hắn là tâm phúc hộ vệ của Yên Sơn Quân, cũng là cao thủ hàng đầu ở Cao Ly, ngươi chớ nên khinh địch!”
Hoàng Tử Thao biết rõ kể từ sau khi hắn mất đi trí nhớ, võ công không còn được như trước, chỉ có thể dựa trên bản năng cơ thể mà thực hiện một ít công phu, nhưng có vài chiêu thức cùng động tác cho dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn không nhớ ra. Hắn nhìn chiêu thức của Lý Huyền Thạch là đã biết, kẻ kia là một cao thủ dùng đao, mà hắn trong tay chỉ có một sợi dây thừng, chẳng hề chiếm được bất cứ ưu thế nào.
Song hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ gì, thì Lý Huyền Thạch đã xuất chiêu mà xông lên, bóng đao như bóng quỷ, khiến cho người ta không kịp chớp mắt.
“Ngươi ở đây đừng lộn xộn!” Hoàng Tử Thao chỉ kịp dặn Ngô Thế Huân một câu nọ, đẩy y sang một bên, rồi quay trở lại đón đao. Nhưng Lý Huyền Thạch nào đâu phải thật sự muốn cùng hắn thỉnh giáo, mà là ra sức hạ một nhát đao chí mạng. Hoàng Tử Thao giật gấu vá vai, không ngừng lui về phía sau, chẳng mấy chốc sau đã bị ép đến bên vực núi.
Lúc này có ba gã đao khách người Cao Ly khác bay ngang sang, đồng loạt cầm đao bổ về phía Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao vội vàng xoay người, đẩy Lý Huyền Thạch ra, rồi lại dốc sức phản công ba gã kia.
Lý Huyền Thạch nhân cơ hội đó, lưỡi đao vụt qua, nhắm thẳng vào sau gáy của Hoàng Tử Thao.
“Tử Thao!” Ngô Thế Huân kinh hãi kêu lên.
Khoảnh khắc lưỡi đao kia sắp chạm được đến Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân liền bất thình lình nhảy bổ vào, dùng toàn sức bình sinh ghim chặt lấy cánh tay của Lý Huyền Thạch, bỗng nhiên đẩy lưỡi đao kia ra. Trường đao tuột khỏi tay Lý Huyền Thạch, nện xuống trên núi đá, “choang” một cái đã vỡ tan tành.
Lý Huyền Thạch không ngờ Ngô Thế Huân lại đột nhiên ra tay, trong lúc hoảng hốt liền mất đi cân bằng, cả người bị y kéo đến bên vách núi.
Lý Huyền Thạch cuống quýt toan bám lấy núi đá, song lực lao tới của Ngô Thế Huân quá mạnh, hắn căn bản không thể tránh được, hai người cứ thế rơi xuống khỏi vách núi.
“A——” Giữa không trung dưới vực truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Huyền Thạch, càng lúc càng xa, vang vọng khắp sơn cốc.
Hoàng Tử Thao xoay phắt người lại, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một ống tay áo như lá rơi xẹt qua cành cây khô bên vách núi, thân ảnh trắng muốt của Ngô Thế Huân tựa như bươm bướm sa cánh, biến mất cùng Lý Huyền Thạch dưới vực sâu vạn trượng kia.
Hoàng Tử Thao chợt thấy bên tai ong lên một tiếng.
Toàn bộ thế gian trong phút chốc dường như mất đi sắc màu cùng thanh âm, biến thành một mảng hắc bạch lặng yên như tờ.